Tuyết rơi mùa hè – Đoan Trang

Tuyet-roi-mua-he

– Nếu ngày hôm nay là ngày xưa, nếu người hôm nay là người xưa…Nếu, nếu…Còn bao nhiêu cái “Nếu” nữa nhỉ….Lạ thật, nó có thói quen “nếu” khi tìm lại những kỉ niệm đã mãi rời xa… Ngày đó quá ngây ngô, tình yêu trong suốt như thủy tinh để rồi vỡ tan. Giờ đây, nó đã trở nên quá già cỗi rồi, muốn tìm lại cảm giác như yêu lần đầu cũng thật khó khăn… “Nếu” nó gặp người ta sớm hơn nhỉ, gặp em khi cả hai đều vẫn trong veo, và bồng bột, nhiệt thành. Giờ đây mỗi người đều đã có những vết cắt riêng trong tim, làm sao được như ngày đầu nữa… The first cut is the deepest…. Nó yêu người ta, điều đó cũng rõ ràng như nó đã từng yêu người đầu tiên, như nó đã từng si người thứ hai…Nó chỉ ước, giá như, nó được là thằng nhóc của tuổi mười lăm, có lẽ nó sẽ ít buồn và suy nghĩ hơn như bây giờ… Như tuyết mùa hè rạng ngời trong màu áo trắng phau. Nếu em rồi ở lại, anh sẽ biết yêu em hơn ngày xưa Nếu những màu sắc nhạt dần, anh sẽ vẽ em với màu nỗi nhớ Và nếu thời gian trở lại, thì những nhánh sông hay bao con đường Cũng sẽ dẫn về một ngày anh chờ em… Hỏi nó người thứ nhất thế nào, nó lắc đấu nói “quên rồi”…Hỏi nó người thứ hai có yêu nó không, nó lắc đầu “Không biết”…Hỏi nó sẽ mãi bên người ta chứ, nó nghẹn đắng, không trả lời được… Quay lại quá khứ là chuyện không thể, và thực sự giờ đây, nó cũng không mong như thế. Nó đã tập và đã quen cách chấp nhận và vui với hiện tại, nó đã biết quý trọng cái nó có để không hối tiếc khi rời xa… Nó cũng không biết nó ngồi đây viết những dòng này để làm gì, nó chỉ viết khi nó buồn cơ mà, giờ đây nó đang hạnh phúc cơ mà, chả hiểu ??? Nó bật nhạc Hoàng Bách, một ca sĩ trẻ. Lạ! Người ta nói khi buồn nghe nhạc Trịnh, nhưng nó lại chỉ thích những bài hát của Hoàng Bách, đặc biệt là vào những lúc này, khi nó đang nếm trải sự cô đơn của hạnh phúc….Chậc, nó lẩn thẩn thật rồi… Vì ngày em đến là ngày tuyết rơi mùa hè Bầu trời lấp lánh, những cánh hoa như sao tỏa bay Và dù anh có trẻ lại vẫn nguyên lời thề Vì màu nơ trắng em cài là hoa tuyết không tàn Người ta đẹp lắm, nó khen thật sự mà. Nó khen như đã từng khen những người trước. Nó chợt thấy sợ chính nó, từ bao giờ nó đã quen câu nói đó chứ, nó có khen sáo bao giờ, nó cảm nhận vậy cơ mà! Thôi kệ, sống được với lòng cũng là gian dối mà… Ngày mai, trời sẽ rực rỡ hơn, và người ta cũng sẽ đẹp hơn, như tâm trạng nó vậy, chỉ là vài dòng trong lúc không bình thường thôi mà… Người ta sẽ tập tin nó, nó sẽ tập tin người…Và tin mình…Dù bao lâu…

Tuyết Rơi Mùa Hè

Sáng tác: Trần Lê Quỳnh.

Nếu anh gặp em từ đầu, có lẽ đã không ai qua bể dâu

Nếu anh được sống từ đầu, vẫn muốn bên em như thời thơ ấu

Nếu mai rời xa nhìn lại, trong giấc mơ anh, em sẽ hiện ra

Như tuyết mùa hè rạng ngời trong màu áo trắng phau.

Nếu em rồi ở lại, anh sẽ biết yêu em hơn ngày xưa

Nếu những màu sắc nhạt dần, anh sẽ vẽ em với màu nỗi nhớ

Và nếu thời gian trở lại, thì những nhánh sông hay bao con đường

Cũng sẽ dẫn về một ngày anh chờ em…

Vì ngày em đến là ngày tuyết rơi mùa hè

Bầu trời lấp lánh, những cánh hoa như sao tỏa bay

Và dù anh có trẻ lại vẫn nguyên lời thề

Vì màu nơ trắng em cài là hoa tuyết không tàn

NGUỒN: INTERNET